Lòng tao canh cánh nhưng tao tránh khỏi tranh giành Một ngày hoang vắng, để tao lại nhắc lúc tan tầm Gam đen gam trắng để cho bức tranh tao cân bằng Nơi bồng lai tao ăn bánh, ngắm thành phố trong Trăng Rằm Nơi dọc hành lang ngắn là những lời nhắn ta âm thầm Đọc vài trang sách và ngủ một giấc nơi đang nằm Dòng thời gian lắng đọng vài khoảnh khắc thêm trăm lần Như là ăn mừng bàn thắng để ta tưởng nhớ lúc thăng trầm Hành trình còn cơm nắm để ta biết quý chiếc khăn rằn Hàng nghìn người bương nắng phơi sương để đổi lại an toàn Để triệu người chăn ấm, ngày đêm phải lội suối băng đầm Giặc Tàu phương Bắc, ngàn năm ta đánh cho tan tành Những kẻ ăn cắp ngày nào sụp hố trong căn hầm Những lời ngăn cấm, chỉ làm khối óc ta nâng tầm Vì tao chân chất, lời tao nói vẫn trung thành Nếu nghệ thuật được tung cánh sẽ không còn ai bị giam cầm